Chương 19
Editor: Sakura Trang
Tần Giản đau lòng được tột đỉnh, Hoàng đế nhưng là vuốt khuôn mặt của y, càng thêm thương yêu: “Nửa năm qua này, khổ ngươi rồi!”
Ngay cả lúc ấu tử ra đời, mình cũng không thể phụng bồi Tần Giản, Hoàng đế áy náy tột đỉnh.
Tần Giản nhưng là cười đến nhẹ nhõm: “Lần này so sánh với lần trước thuận lợi hơn nhiều!”
Hoàng đế vừa tức vừa cười: “Lão sư, thái y đã tới cho trẫm thỉnh qua mạch rồi!”
Hoàng đế quan tâm người, đệ nhất tự nhiên là Tần Giản, ngay cả ba hài tử đều được xếp sau. Ở trước khi Tần Giản đến, hắn liền kỹ càng hỏi tình cảnh lúc Tần Giản sinh sản.
Tần Giản cầm chặt tay Hoàng đế vuốt chính mình khuôn mặt, , ôn nhu nói: “Đều đi qua. Khương thái y nói, ta về sau chỉ sợ sẽ không còn có hài tử, ngươi chỉ để ý yên tâm đi!”
Lời này, Khương thái y đối với Hoàng đế cũng đã nói, Tần Giản lần này lúc sinh sản bởi vì nguyên nhân vị trí bào thai phải điều chỉnh, làm bị thương rồi tử cung, ngày sau chỉ sợ sẽ không có … nữa mang thai rồi.
Thái y nói cẩn thận, Hoàng đế ngược lại là sâu sắc thở dài một hơi.
Nhưng mà một năm sau, Hoàng đế mới phát hiện, lúc trước thái y dùng chính là cái kia “Chỉ sợ”, thật sự là. . . Quá chuẩn xác!
Ngày đó hai người hoan hảo về sau, Hoàng đế như thường ngày, tự mình ôm lười biếng Tần Giản đi suối nước nóng tắm rửa.
Từ khi hắn trọng thương hôn mê lại thức tỉnh sau đó, Tần Giản đối với hắn đặc biệt dung túng. Bởi vì Tần Giản sẽ không còn có dựng, hắn yên lòng, không khỏi càng phóng túng rồi chút ít.
Ôn Tuyền Trì một lần lại một lần, thật sự là lại bình thường chẳng qua.
Song lần này hai người mới vừa ở trong Ôn Tuyền Trì lại phóng túng rồi một hồi, Tần Giản bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng đau đến đứng thẳng không được.
Thái y đã đến nhìn lên, lại là lại mang thai, đều bốn tháng rồi. . .
Tần Giản và Hoàng đế hai mặt nhìn nhau, cùng một chỗ đưa ánh mắt tìm đến hướng về phía Khương thái y.
Khương thái y một trán mồ hôi lạnh, cũng là không phản bác được.
Lúc Tần Giản mang ấu tử, bởi vì Hoàng đế trọng thương hôn mê, y chủ trì cục diện, tư quá mức. Sinh sản sau đó cũng không thể hảo hảo điều dưỡng. Đợi đến Hoàng đế tỉnh sau đó, Tần Giản bệnh nặng một cuộc, triền miên giường bệnh hơn hai tháng mới chậm rãi khôi phục lại.
Hắn vốn là tử cung bị hao tổn, lại nguyên khí đại thương, Khương thái y cũng không nghĩ tới hắn rõ ràng còn có thể lại mang thai. . .
Cũng không biết là Hoàng đế đau lòng phía dưới, lại để cho thái y cho y hảo sinh điều dưỡng, không biết bởi vì vậy thân thể y gần đây rất có khởi sắc, hay vì thể chất nam tử Thương tộc khác hẳn với thường nhân. . .
Vô luận như thế nào, mang thai của y hắn đã là quả thật hơn bốn tháng rồi.
Tần Giản trước trận gầy đến ngoan rồi, hôm nay mang thai bốn tháng mang thai, bụng dưới cũng không quá đáng hơi hơi nhô lên một cái cực mỏng độ cong. Hoàng đế tưởng rằng chính mình cố gắng một ngày đút y sáu lần rốt cuộc đã có một chút thành quả, Tần Giản tưởng rằng chính mình gần đây ăn được nhiều lại động được quá ít, mới lên cân.
Thứ nhất Tần Giản đều bốn mươi năm, vả lại thái y đều nói qua y không còn có dựng, cho nên hai người ai cũng không có hướng cái này nghĩ đến.
So với lo lắng lo lắng Hoàng đế, đã sinh hạ rồi ba đứa con Tần Giản lộ ra nhẹ nhõm rất nhiều, lại để cho thái y và cung thị tất cả lui ra về sau, trấn an Hoàng đế nói: “Bệ hạ không cần phải lo lắng, nếu như cũng không thể bỏ, vậy sinh đi. Trước đó lần thứ hai liền so với lần thứ nhất thuận lợi rất nhiều, lần này chắc hẳn có thể thuận lợi hơn đấy.”
Hoàng đế dở khóc dở cười, Tần Giản khó được như vậy dí dỏm ngữ khí, chẳng qua là hai người nhiều năm làm bạn, Hoàng đế nhìn ra được, Tần Giản tuy rằng thoạt nhìn chẳng hề để ý, kỳ thật trong nội tâm vẫn là lo sợ bất an.
Hài tử này, đến quá ngoài ý muốn rồi. . .
Chẳng qua Tần Giản nói không sai, có đều đã có, lại không thể nạo thai, chỉ có thể sinh ra rồi. . .
Tần Giản mang song sinh tử thời điểm, một mình đi trong lãnh cung ở mấy tháng. Mang ấu tử, Hoàng đế vừa nặng tổn thương hôn mê, ngay cả sinh sản cũng không có làm bạn ở bên cạnh. Học cùng Tần Giản hai lần mang thai sinh sản, Hoàng đế trong nội tâm cực kỳ áy náy.
Lần này Tần Giản lần nữa có thai, Hoàng đế gần như là dính tại rồi trên người Tần Giản, ngoại trừ vào triều và triệu kiến đại thần, ngay cả nhóm tấu chương đều đem đến trong nội cung của Tần Giản, muốn y một cái mới an tâm được.
Tần Giản lại là uất ức lại là buồn cười, Chẳng qua y cũng không có đuổi Hoàng đế đi.
Tần Giản một mực không có nói cho Hoàng đế chính là, ở vẫn không biết mình có thai thời điểm, y thường cháng váng đầu, suýt nữa té xỉu. Ngày bình thường hơi ngồi được lâu chút ít đã cảm thấy xương sống thắt lưng, tinh thần cũng xa không bằng dĩ vãng.
Lúc trước lúc y bị bệnh, Hoàng đế lại là đau lòng lại là áy náy, không để ý chính mình vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, sửng sốt cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi trông y, tự mình chăm sóc.
Tần Giản không muốn làm cho Hoàng đế lại như thế lo lắng, liền che giấu xuống.
Không nghĩ tới, lại là lại mang thai. . .
Y tuy nói nhẹ nhõm, kì thực trong nội tâm luôn luôn loại mơ hồ không rõ dự cảm, chẳng qua là y cũng không dám đi nghĩ lại.
Bạn phải đăng nhập để bình luận.