Chương 16: Sinh sản (2)
Edit: Sa
Lương Sở đỡ cánh tay Mạc Lan, đỡ anh đứng chậm dậy, để anh đứng thẳng, “Hô… Không còn sức… Bụng trĩu quá… Đứng không vững… Ách đau…”
Mạc Lan hừ hừ, chân của anh run rẩy, tay đè bụng, bụng nặng nề, trĩu thấp, trong xe dù sao cũng không phải mặt đất, chân dẫm lên lại không có điểm trụ, anh vô pháp dịch bước.
Mạc Lan thấy anh thật sự là không đi nổi, thậm chí còn không đứng dậy nổi, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ vỡ vụn, cô cực kỳ đau lòng, chỉ có thể ôm Mạc Lan vào trong ngực, để anh tích sức.
Mạc Lan thật sự là lần đầu chuyển dạ trên xe, xe di chuyển, anh chui vào trong lòng Lương Sở, chỉ biết không ngừng dùng sức. Trong bụng như có một quả cầu lửa, vội vả muốn đi xuống, nhưng không ra được. Một tay anh siết chặt tay Lương Sở, một tay ấn bụng dùng sức, không có điểm trụ, rất nhanh sức lực anh liền không còn, chỉ có thể hô hô thở gấp.
“Sở Sở… Hô… Anh không còn sức… Không chịu nổi… Ách… Đứa bé… Bị kẹt…”
Mặt anh phủ đầy mồ hôi, nhìn Lương Sở, giọng yếu ớt run run, hai chân cũng hơi run rẩy, miệng huyệt cũng không ngừng co rúc, nhưng chậm chạp không thấy hài tử.
Lương Sở nghĩ, sinh trình này của anh đã bắt đầu từ sớm, đến bây giờ còn vẫn chưa sinh ra, dù là thai giả, cũng rất nguy hiểm. Không dùng được sức, hài tử sẽ không ra được… Cô nghĩ tới một biện pháp.
“Bảo bối, em đỡ anh, ngồi xổm xuống sinh được không, như vậy dù anh mất sức, đứa bé vẫn có thể xuống được.” Lương Sở nắm tay anh, xoa mặt, ôn nhu thương lượng.
“Được…” Nghe đàn ông đáp lại, Lương Sở ôm anh xuống, để anh ngồi xổm.
“Ừ ách… Trĩu… A… Ách…” Đàn ông dược ôm dậy, bụng không ngừng trĩu thấp, đàn ông vốn không còn sức càng ngồi mạnh xuống.
“A…” Đứa bé đi xuống, xông đến cửa huyệt, Mạc Lan dùng hết sức lực, cảm giác được đứa bé đã ló ra, anh cúi đầu xuống muốn nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bụng cao ngất của bản thân, vô lực lẩm bẩm, “Ách… Đứa bé… Ra rồi…”
Lương Sở nghe vậy, tay sờ xuống dưới, quả nhiên chạm đến một vật cứng nào đó.
“A! Ừ ách… Đau… A…”
Ai ngờ, xe đột nhiên phanh gấp, Mạc Lan ngã ngồi xuống sàn theo quán tính, chịu lực bắn mạnh lại, đứa bé kia thụt lại trong tay Lương Sở.
Lương Sở vừa muốn hỏi tài xế có chuyện gì, bên kia liền truyền đến tiếng tài xế trả lời, “Tiểu thư… Tới rồi…”
“Bảo bối, chúng ta về đến nhà rồi, chúng ta vào nhà sinh… Em ôm anh, nào…” Lương Sở ôn nhu kiên nhẫn dỗ dành người đàn ông với ý thức đã không còn quá tỉnh táo.
“Ách… Về nhà… Về nhà sinh… Về nhà cùng Sở Sở…”
Mạc Lan mệt mỏi nhắm hai mắt lại, thoát lực ngã vào trong lòng Lương Sở, bụng vẫn đang rung động, thế nhưng cung lui bên dưới đã không còn mãnh liệt như lúc mới đầu. Lương Sở rất lo lắng, lấy thảm trên xe đắp lên người anh, nhanh chóng đi vào trong nhà, dẫn anh vào trong phòng sinh.
Ở thời đại này, hầu như mỗi nhà đều có phòng sinh, phục vụ dựng phu sinh sản. Lương Sở đặt anh ở trên giường sinh, nhân lúc cung lui tạm yếu bớt, suy tư một lúc, liền xả đầy nước ấm vào trong bồn tắm. Nước ối dưới người Mạc Lan đã không còn thấy chảy nhiều nữa, nếu quá khô, sao thai nhi có thể ra được đây?
Lương Sở đứng chờ nước đầy, bên kia Mạc Lan đang co ro trên giường sinh đột nhiên bắt đầu chuyển động. Thì ra Mạc Lan vốn đang ôm bụng nghỉ ngơi lấy sức, ai biết dưới thân bắt đầu co thắt, cơn gò lại bắt đầu, thế nhưng anh thật sự không thể dùng thêm được sức lực, chỉ biết ấn bụng nhịn đau giữa hai chân, kinh động đến thai nhi, cơn gò càng trở nên mạnh hơn.
Anh hô lên đau đớn, nhưng không nhận được Lương Sở đáp lại, mở mắt ra đã thấy chung quanh không người, không khỏi hoảng hốt.
“Ách a… Lại nữa rồi… Ừ a! Sở Sở… Đau… Ô…”
Nghe bên kia vang lên tiếng khóc, Lương Sở biết phỏng chừng Mạc Lan lại không tốt rồi. Cô vội vàng đóng kỹ vòi nước, bước nhanh đến, “Sao vậy bảo bối, có phải lại đau không, em dẫn anh vào bồn tắm, ở đó sinh sẽ dễ hơn.”
Cô ôm lấy Mạc Lan, đặt anh ở cạnh bồn, kéo thảm che xuống, đặt thân thể trần trụi của anh vào trong nước.
Đây chỉ là một cái bồn tắm lớn loại nhỏ, Mạc Lan ngồi ở trong đó vừa vặn, lộ ra xương quai xanh hoàn mỹ, một đôi nhũ hoa ở trong nước như ẩn như hiện.
“Ừ… Sở Sở… Hô… Lại bắt đầu… Ách a…” Anh ngồi trong nước, ấn bụng không ngừng dùng sức.
Hai cánh tay Lương Sở cũng thò sâu vào trong nước, chạm đến sinh miệng, xoa nắn thịt thuyệt của anh, giúp nơi đó buông lỏng, “Ừ… Sở Sở… Đừng… Nơi ấy…”
Không nghĩ động tác lần này lại khiến Mạc Lan nổi lên dục vọng, anh dần trở nên hưng phấn.
“Bảo bối, dùng sức, dùng sức, em sờ thấy đầu của đứa bé rồi.” Lương Sở đút ngón tay vào trong sờ đến một vật cứng, “Ừ a! Đau quá a… A!” Nương theo tiếng kêu đau của Mạc Lan, vật cứng đẩy ngòn tay của cô chui ra.
“Đầu ra rồi! Nỗ lực lên bảo bối, xong ngay thôi!” Lương Sở nắm chặt tay anh khích lệ, thân thể thai giả không thể dùng tay kéo ra ngoài, chỉ có thể bằng vào tự bản thân dựng phu sinh.
“Ừ a… Hô… A!” Mạc Lan nắm chặt tay Lương Sở, ấn bụng, dùng sức, trên cổ nổi gân xanh, rốt cuộc nghe được tiếng vật nặng rơi xuống, Lương Sở thấy một cục thịt đi ra, sau đó biến mất ở trong nước.
“Giỏi quá bảo bối! Sinh ra! Đến, em đỡ anh.” Lương Sở cười vui mừng, càng thở dài một hơi, tảng đá treo ở trong lòng rốt cuộc rơi xuống, vội vàng đỡ anh ngồi dậy, muốn ôm anh lên trên giường.
“Ừ… Sở Sở… Giúp anh sinh cuống rốn ra… Không còn sức rồi…” Ai biết Mạc Lan lại hữu khí vô lực dựa trên vai cô bảo, còn có nhau thai?
“Được, em phải làm gì để giúp anh đây?” Lương Sở nghiêm túc nhìn về phía anh.
“… Chỉ cần ấn bụng, vuốt vuốt xuống phía dưới… Là được…” Anh cố chống nói.
Hai tay Lương Sở an ủi trên bụng vẫn còn hơi nhô lên của anh, ôn nhu xoa ấn, tay dịu dàng vuốt vuốt đẩy xuống phía dưới, “Ừ ách… Ừ… Ra rồi…” Mạc Lan cảm giác được sinh miệng trượt ra thứ gì đó, biết nhau thai đã ra rồi, trong lòng buông lỏng, liền ngất đi.
P/s: Hoàn rồi nhé mn :))
Lẽ ra bộ này đào muộn nhất trong 3 bộ đang đào trong nhà nhưng lại là bộ tôi hoàn sớm trước, đơn giản là vì tôi ghét cái kết nửa vời nên tranh thủ hoàn sớm không lại sợ tụt hứng edit ảnh hưởng đến những bộ khác.
Giờ tìm được bộ nữ công ưng ý mà chương tầm tầm khó quá, có cũng toàn truyện chương dài ngất không đào nổi😥
Bạn phải đăng nhập để bình luận.