Chương 29: Lòng người khó dò
Edit: Sa
Trở lại trong phòng, An Lê nhìn vẻ mặt Tống Thành không vui, lại nghĩ đến nhưng lời vừa nãy. Thế mới biết thì ra khi còn bé phu quân đã phải trải qua biến cố lớn như vậy. Lại nghĩ đến bộ dạng vừa nãy của phu quân vì mình mà xảy ra tranh chấp với trưởng bối, không khỏi càng thêm cảm động.
Tống Thành hồi thần lại, nhìn bộ dáng An Lê như sắp khóc đến nơi liền cảm thấy buồn cười. Người trên đời đều ích kỷ, lúc này An Lê yêu mình như vậy, nếu biết chân tướng, thì sẽ có phản ứng ra sao đây? Ai lại không thích có người tin tưởng mình vô điều kiện, cũng không phải ý chí sắt đá, chỉ là có chút ưa thích mà thôi. Đáng tiếc a, nhiều lời vô ích. Hắn nhìn An Lê, một tay kéo y vào ngực ngồi lên đùi mình. Nhìn y hỏi: “Đây là thế nào? Khóc cái gì?”
“Lê, Lê nhi không có việc gì. Chính là, chính là…” Muôn vàn tâm tư không biết phải nói ra sao. Chỉ đành giơ tay ôm chặt lấy cổ Tống Thành: “Phu quân, đều đã qua rồi. Hiện tại, có Lê nhi vĩnh viễn ở bên ngươi.” Nói xong lại kéo tay Tống Thành đặt lên trên bụng lớn nhô cao của mình, nói: “Còn có hài nhi của chúng ta nữa.”
Tống Thành cảm thụ mềm mại trên bụng lớn, có chút tự giễu nói: “Vĩnh viễn? A! Ta cho ngươi biết, không nên dễ dành nói ra mấy lời này. Đặc biệt là từ vĩnh viễn. Trên đời này không có chuyện gì là vĩnh viễn cả.”
An Lê có chút ngây ngẩn cả người, y không biết tức giận trong lời nói của Tống Thành là nhằm vào ai. Tống Thành trong ấn tượng vẫn luôn là ngời nói chuyện ôn hoà có lễ. Nghĩ đến hôm nay là có chút xúc cảnh sinh tình. Vì vậy lập tức nói: “Phu quân, ta, ta không biết người bên ngoài ra sao. Dù sao, Lê nhi là tuyệt sẽ không rời khỏi phu quân. Sẽ vĩnh viễn hầu ở bên người phu quân. Còn có cả hài tử của chúng ta nữa.”
Tống Thành nhìn An Lê, vẻ mặt đen tối không rõ: “Đúng không? Vậy vì sao ngươi cứ nhất định phải ở bên cạnh ta? Nếu phụ thân ngươi đưa ngươi cho người khác, không phải ngươi cùng sẽ cùng người đó sinh con dưỡng cái, bên nhau cả đời chứ?”
Tống Thành vừa dứt lời An Lê liền vội nói: “Không, không phải. Phu quân, không giống.” An Lê vội vàng giải thích: “Nếu phụ thân đưa ta cho người khác, ta chưa chắc đã có suy nghĩ như vậy. Thế nhưng, ngươi lại khác.”
“Ồ? Ta cũng không biết, mình có gì đặc biệt?” Tống Thành nhíu mày hỏi.
“Thì, chính là không giống những người khác. Ta, ta thích phu quân. Cam tâm tình nguyện sinh con dưỡng cái cho phu quân. Nếu, nếu đổi lại là người khác, sẽ không như thế.” An Lê còn chưa nói hết câu, mặt đã lặng lẽ đỏ lên.
Tống Thành nhìn mà buồn cười, đã là người sắp sinh đến ba hài tử rồi, còn dễ xấu hổ như vậy, thật không biết nói sao. Nghĩ đến hài tử, sắc mặt vốn mang theo nụ cười nhất thời cứng đờ, nhìn y nói: “Nhắc đến hài tử, lần trước sinh sản ngươi đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy, mãi mới sinh được hài tử ra, lần này sinh sản, không sợ sao?”
Nhắc đến việc này, An Lê liền nghĩ đến mấy ngày sống không bằng chết kia. Kỳ thực làm sao có thể không sợ? Lúc đó mình đã đau đến sắp không chống đỡ nổi rồi. Dù bây giờ chỉ nghĩ đến một chút thôi, vẫn sợ hãi vô cùng. Thế nhưng, y cúi đầu nhìn bụng lớn trước người mình, hài tử ở trong bụng, sao mình có thể không sinh hạ nó ra bình an cơ chứ? Y cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tất nhiên, tất nhiên là có chút sợ. Thế nhưng, nhìn Khiêm nhi Trạch nhi dễ thương như vậy, cảm thấy mình chịu khổ mấy ngày cũng đáng. Huống chi, sinh hạ hài nhi cho phu quân, đau bao nhiêu Lê nhi đều nguyện ý.”
Tống Thành nghe xong, cũng có chút xúc động. Y cũng không phải không có chút cảm tình nào với An Lê, dù sao hắn biết, y là đối với mình thật tâm. Nhưng cũng chính bởi vì thế, Tống Thành mới càng thêm điên cuồng.
Sống trong thương trường hắn hiểu hơn ai hết rằng lòng người yếu ớt không qua nổi thử thách đến nhường nào. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại thích được nhìn thấy bộ mặt xấu xí sau khi sự thật được vạch trần. Vì vậy hắn lạnh nhạt mở miệng, giọng nói mang theo chút khinh miệt đồng thời kèm theo chút tình cảm hắn khó nói nên lời…
“Có thật sự là đau thế nào đều nguyện ý không?”
“Vâng.” An Lê đáp với giọng khẳng định.
Kỳ thực bản thân Tống Thành cũng không biết mình muốn nghe đáp án gì, bởi vậy hắn không tỏ rõ ý kiến nói: “Phải không? Vậy ngươi hãy nhớ kỹ những lời mình nói đấy.”
P/s: Theo tôi đánh giá là như này, anh công vì trải qua biến cố từ nhỏ nên mất niềm tin vào lòng người, ổng có đam mê ngược dựng, và biết đấy là một thứ không được người bình thường chấp nhận. Ổng có chút rung động với thụ vì biết em yêu mình thật, nhưng chỉ khi ổng dùng con người thật mà em thụ vẫn yêu thì mới có thể mở lòng chấp nhận thụ thôi.
Bạn phải đăng nhập để bình luận.