Chương 34
Edit: Sakura Trang
Thì ra trước khi y đi đã bàn giao với Vương Trọng, mình đến trước nhiệm vụ chính là cứu Thác Bạt Thiên ra. Tranh thủ thêm thời gian, hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng, Vương Trọng sắp xếp người đến tiếp ứng. Người Lưu Hướng Long muốn là y, nhưng chắc chắn Thác Bạt Thiên sẽ không chịu rời đi một mình, như vậy lúc cần thiết chỉ đành để Vương Trọng mang Thác Bạt Thiên đi.
Hai tay Chư Cát Vân Anh khoác lên đầu vai Thác Bạt Thiên, ánh mắt hơi động, một tay giơ Hoàng Long kiếm lên, Lưu Hướng Long và Hoàng Hữu Kỳ vội vàng vọt đến, y tức khắc kéo Thác Bạt Thiên bay về phía ngoài, chân vừa rơi xuống sân, lại một chưởng đánh về phía Thác Bạt Thiên, thân thể Thác Bạt Thiên lập tức bay ra ngoài viện, đại nội cao thủ đã chờ bên ngoài từ sớm lập tức tiếp ứng, nhanh chóng vọt vào. Xông về phía Lưu Hướng Long và Hoàng Hữu Kỳ đang đuổi theo Chư Cát Vân Anh.
“Sư phụ!” Thác Bạt Thiên hô to gọi Chư Cát Vân Anh, nước mắt cũng trào ra. Hắn biết Chư Cát Vân Anh có lòng liều chết, vậy thì mọi chuyện không thể để mặc theo ý y được!
Vương Trọng cùng các cao thủ nhanh chóng giết vào Lưu phủ, thuộc hạ của Hoàng Hữu Kỳ lập tức trở nên rối loạn tứ tán như chim, chỉ có hắn và Lưu Hướng Long từ đầu đến cuối luôn che chở Chư Cát Vân Anh, nhanh chóng mang y ra sau tấm bình phong ở đại sảnh, Lưu Hướng Long ấn cơ quan, trên đất xuất hiện một cánh cửa đi xuống địa đạo. Hoàng Hữu Kỳ kéo Chư Cát Vân Anh cúi người đi vào, Lưu Hướng Long đi sau cùng, két một tiếng, tiếng ồn ào lập tức cách xa, mùi vị ẩm thấp đặc trưng của địa cung phả vào mặt.
“A!” Mới vừa vào địa cung, Chư Cát Vân Anh liền ngã ngồi trên đất, ôm bụng kêu đau thành tiếng.
“Hướng Long” Hoàng Hữu Kỳ quát một tiếng, Lưu Hướng Long lập tức ôm lấy Chư Cát Vân Anh, ba người bước nhanh đi dọc theo lối có ánh lửa.
“Ách a…” Chư Cát Vân Anh đang cong người lại đột nhiên kêu lớn, Hoàng Hữu Kỳ bọn họ bị doạ không biết nên dừng lại hay đi nhanh hơn, nhưng vừa đừng lại, mùi máu tanh liền phả đến.
“Không hay rồi!” Chất lỏng ẩm ướt xuyên thấu qua y phục của Chư Cát Vân Anh dính lên tay Lưu Hướng Long đang ôm y.
“Ngươi!” Lưu Hướng Long tức giận nhìn Chư Cát Vân Anh đang đầu đầy mồ hôi run rẩy không ngừng.
Hoàng Hữu Kỳ coi như tỉnh táo, hắn vội vàng sờ về phía bụng Chư Cát Vân Anh, cảm thấy thai bụng tròn trịa hiện tại nóng ran không chịu nổi, hắn xé rách đạo bào của Chư Cát Vân Anh, bụng lớn trần trụi lộ ra, “A!” Hoàng Hữu Kỳ cũng kinh ngạc thốt lên. Bụng lớn đỏ bừng một mảnh, chỗ rốn có ánh đỏ lập loè.
Lưu Hướng Long cũng hoảng sợ buông lỏng tay một chút, Chư Cát Vân Anh lập tức rơi xuống đất..
“A…” Chư Cát Vân Anh đau thét lên, y phục sớm không thể che thân, quần đã bị máu tươi nhuộm ướt, lúc này búi tóc cũng tán loạn, y ôm bụng đau đớn căng chặt hai chân.
“Tán Thần đan!” Hoàng Hữu Kỳ chậm rãi nói ra ba chữ.
“Cái gì!” Lưu Hướng Long hoảng sợ nhìn chằm chằm Hoàng Hữu Kỳ.
“Hướng Long, chúng ta ôm y đến ‘mật thất’! Thành bại ở thời khắc này!” Hoàng Hữu Kỳ giữ bả vai Lưu Hướng Long, nhìn vào ánh mắt hắn nói ra lời này, Lưu Hướng Long ngây người một lúc, liền gật đầu khẽ, hai người vội vàng nâng Chư Cát Vân Anh đi về phía đông địa cung, nơi bọn họ đi qua, máu chảy tí tách càng ngày càng nhiều, như xếp thành một con đường vậy.
Đặt ở trong quần lót ngoài thuốc còn có Tán Thần đan, y biết tử châu là thần vật, không thể phá thai. Nhưng thai của tử châu đúng là do hồn phách hình thành, muốn hóa thai, chỉ có thể tán thần. Nhưng như vậy, tử châu sẽ bị vỡ vì hồn phách tan mất, mẫu châu bọc nó cũng bị vạ lây, tựa như tử cung bị băng huyết vậy, y hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thiên nhi! Thân thể đang dần trở nên lạnh lẽo, trong lòng Chư Cát Vân Anh không ngừng gọi tên người mình yêu. Cuộc đời này có thể gặp được ngươi, ta đã thỏa mãn rồi, kiếp sau nếu như có thể gặp lại, ta nguyện hóa thành thân nữ tử, cùng ngươi làm một đôi phu thê bình thường có thể được người đời chúc phúc.
“Vương Trọng, như thế nào?” Đứng bên ngoài địa đạo Thác Bạt Thiên lo lắng hỏi Vương Trọng vừa bò ra ngoài.
“Bệ hạ, phía dưới quả thực có một mật thất, nhưng không có người.”
“Xem có lối đi thông đến nơi khác hay không!”
“Không có, là phong kín. Thần cũng đã tra xét rồi!”
“Cho ta cây đuốc, ta xuống tìm lại lần nữa!”
Thác Bạt Thiên và Vương Trọng xuống mật thất lần nữa, nhưng trừ vết máu bên trong lối đi, không thu hoạch được gì.
Một năm sau:
Thác Bạt Thiên ôm Thác Bạt Trĩ Tử đã được một tuổi phơi nắng trong sân của Nhất Tâm các. Khuôn mặt hắn vẫn anh tuấn như cũ, nhưng tóc lại có chút hoa râm. Một năm qua hắn chưa từng ngừng việc tìm kiếm Chư Cát Vân Anh, tất cả tàn dư của Kim Nguyên giáo đã bị bắt, nhưng Lưu Hướng Long và Hoàng Hữu Kỳ lại không có tung tích, tựa như bốc hơi trong nhân gian vậy! Điều này khiến Thác Bạt Thiên luôn tin rằng Chư Cát Vân Anh vẫn còn sống, chẳng qua là…
“Trĩ Tử! Con nhớ cha không?” Tiểu hài nhi không hiểu chuyện, thấy bộ dáng phụ hoàng bi thương, đau lòng dùng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình cọ tới cọ lui.
“Phụ hoàng rất nhớ y, rất nhớ…”
Dưới lòng đất Nhất Tâm các, trong mật thất chân không, Chư Cát Vân Anh sắc mặt trắng bệch nằm trên giường ngọc, Lưu Hướng Long và Hoàng Hữu Kỳ ngồi ở đầu giường và cuối giường, giống như nhập định, nhưng lại không có hô hấp. Bụng Chư Cát Vân Anh vẫn nhô cao như cũ, ngực lại hơi phập phồng…
《 Hoàn 》
P/s: Hoàn rồi nhé mọi người, mình có để tag truyện là OE – open ending, kết mở, nên chỉ đến vậy thôi, nhưng những đọc giả, nhưng bà mẻ đẹ với tấm lòng yêu thương hãy tin rằng tương lai họ sẽ gặp và hạnh phúc bên nhau, chứ truyện có nhiêu chương thì con tui cũng khổ bằng đấy luôn rồi :((
Bạn phải đăng nhập để bình luận.