Chương 17: Sinh khó
Edit: Sakura Trang
Y thị đặt hai tay lên đáy bụng Sư Vô Song, vuốt dần xuống, từ sau khi nữ đế rời đi, quân hậu liền vô cùng phối hợp, thai nhi xuống rất nhanh, nghĩ đến không bao lâu nữa là có thể sinh được.
Hai tay Sư Vô Song nắm chặt y phục dưới người, dùng sức theo từng trận cung lui, hắn cảm giác thai nhi bị đẩy dần vào sinh đạo, rốt cuộc theo một tiếng thét đau đớn hắn cảm giác được có thứ gì đó trượt ra khỏi sinh miệng, hắn tự bơm tinh thần tiếp tục dùng sức, nhưng sinh miệng giống như bị thứ gì chặn lại vậy, làm sao thai nhi cũng không xuống được.
Bỗng nhiên hắn nghe được y thị run rẩy nói: “Quân hậu, tạm thời đừng dùng sức, đi ra ngoài là tay.” Y thị run sợ sờ xuống dưới thân Sư Vô Song, chỉ thấy trong sinh miệng đã mở hết kia, một cái tay nhỏ thò ra, bả vai của thai nhi kẹt ở trong sinh miệng, đây là sinh khó.
Sư Vô Song nghe vậy lập tức bình tĩnh lại, “Đẩy về… A! Chỉnh thai, nhanh lên!”
Y thị kia không dám ra tay, “Quân hậu, dưới thân người đã bắt đầu chảy máu, đẩy về chỉnh thai chỉ sợ sẽ dẫn đến băng huyết mất!” Sư Vô Song yêu thương sờ thai bụng cứng như đá nói khẽ: “Giữ hài tử, Nguyệt nương trở lại muốn cho nàng được nhìn thấy hài tử, a…”
Y thị chỉ đành phải chỉnh thai cho hắn, hắn cầm tay nhỏ bé của thai nhi đẩy chậm vào trong, đẩy mỗi một chút, dưới thân Sư Vô Song sẽ trào ra một lượng máu lớn. Y thị rốt cuộc đẩy được thai nhi về đến đỉnh bụng, tiếp theo chia hai tay ra, một tay cố định đầu thai nhi, một tay cố định ở chân, ở cạnh bụng xoay đầu thai quay dần xuống, “Hô hô…” Giọng Sư Vô Song đã kêu đến khàn đặc, hiện tại chỉ có thể miệng to thở hổn hển, dưới thân hắn là một mảng máu đỏ.
“Quân hậu, chỉnh được rồi, có thể sinh.” Y thị ngẩng đầu nhìn về phía Sư Vô Song, hơi thở hắn mong manh, đã không còn sức lực để sinh hài tử ra nữa.
Hắn cười khổ nói: “Ta thật sự hết sức rồi, ngươi đẩy bụng giúp ta đi!”
Y thị cũng biết quân hậu thật sự không được, hiện tại chỉ có thể cố gắng giữ lấy hài tử, vì vậy đè hai tay lên trên thai bụng dùng sức đẩy xuống, xuống một chút lại một chút, thai nhi bị đè trượt vào sinh đạo, máu dưới thân Sư Vô Song chảy càng nhiều hơn.
Y thị nhìn xuống dưới thân Sư Vô Song, giữa máu tươi sền sệt đã có thể nhìn thấy đầu thai lấp ló, vì vậy hắn dùng sức ấn mạnh lên đáy bụng, đầu thai bị nặn ra khỏi sinh miệng từng chút một, rốt cuộc truyền ra một tiếng khóc vang, y thị ôm lấy khóc nói: “Quân hậu, là tiểu hoàng nữ.”
Lúc nữ đế bước vào hang động thấy dưới thân Sư Vô Song đã máu chảy thành sông, một người sao lại có thể có nhiều máu để chảy ra đến vậy, nàng hét: “Nhanh cứu lấy chàng đi!”
Y thị run rẩy đáp lời: “Bệ hạ, quân hậu sinh khó băng huyết, máu này căn bản không thể ngừng được!”
“Nguyệt nương, nàng quay lại rồi à, ta lạnh quá a, nàng ôm chặt ta một chút đi.” Mặt Sư Vô Song đầy quyến luyến giờ một tay về phía nữ đế, nữ đế ôm chặt lấy hắn: “Xin lỗi, ta về muộn, ô ô ô… Vô Song của ta.”
Sư Vô Song nói nhẹ: “Ôm hài tử đến để ta nhìn một chút được không? Hô… Nàng cũng vẫn chưa được nhìn thấy nữ nhi của chúng ta mà!”
Nữ đế cẩn thận ôm lấy hài tử từ trong tay y thị đến cho Sư Vô Song nhìn, hắn cố chống đỡ mở mắt ngắm nhìn nữ nhi, nói: “Gọi là Phán nhi được không? Là nữ nhi mà chúng ta đã chờ mong rất nhiều năm.”
Nữ đế khóc gật đầu nói được, ôm chặt lấy Sư Vô Song, “Vô Song, đừng sợ, chờ bọn nhỏ đều trưởng thành, ta sẽ đi theo chàng. Nhất định sẽ không để chàng phải chờ quá lâu.”
Sư Vô Song không trả lời, hắn cũng không trả lời được, trong hang động chỉ có tiếng khóc của nữ đế và hài tử mới sinh ra.
Lời cuối sách: Năm thứ năm Thanh Viễn, nữ đế bị ám sát ngoài cung, quân hậu Sư Vô Song bị kinh sợ chết vì sinh khó, sau đó tra ra là tàn dư của Tạ thị gây nên, nữ đế tức giận tru di cửu tộc. Sau khi quân hậu đi, nữ đế để trống hậu cung nhiều năm, dưới gối chỉ có một nhi một nữ của quân hậu, nữ nhi Giang Phán vừa chào đời liền được lập làm Thái nữ.
Sau đó nữ đế chỉ định chính quân của nữ đế là trưởng tử Thôi gia Thôi Nam Mộc, chỉ vì dung mạo công tử Thôi gia có mấy phần giống tiên quân hậu, mọi người trong vương đô đều nói nhi tử Thôi gia thật có phúc, vì sinh có mấy phần giống tiên quân hậu nên mang đến ân sủng cho cả gia tộc.
Một tháng sau đại hôn của Thái nữ, nữ đế truyền ngôi cho Thái nữ, ẩn lui không biết tung tích.
P/s: Cứ nghĩ là một bộ ngọt sủng kết HE nhưng tôi cũng sốc ngang khi thụ sinh bị hành quá trời cuối cùng lại chết :((
Bạn phải đăng nhập để bình luận.