Đăng trong Dựng phu lớn bụng sinh con câu chuyện, Góc sinh tử khẩu vị nặng (cao H, song tính, sản nhũ, NP)

Truyện 4: Quận vương gả đến – Chương 16

Chương 16

Edit: Sakura Trang

Mắt đang nhắm của tiểu quận vương, lông mi đen dài lại run rẩy lăn xuống hai viên nước mắt lớn, hắn muốn nói cái gì, lại một lần nữa đau đến nghẹn ngào, “Ách —— “

Bên này Tề Vị Dương nhắm mắt, rốt cuộc mở miệng, “Ngày đó, có phải là đến một tên thái giám, lại đến một tên thân vương, sau đó tới một tên thị vệ, thậm chí ngay cả tam phẩm đại thần đều có…”

Đầu thai ở trong dũng đạo mềm mại không ngừng dời xuống, đè ép ma sát thịt non yếu ớt nơi đó, tiểu huyệt co quắp khạc ra một dòng chất lỏng màu đỏ, tiểu quận vương tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, càng ngày càng nhiều nước mắt từ khoé mắt hắn rơi xuống.

Vào lúc này, hắn lại… Còn muốn làm nhục mình sao?

“Ừ. Như thế nào?”

Tần Tư Uyên cắn chặc hàm răng, rên rỉ nhỏ vụn, mới vừa mở miệng nói một câu nói, liền đau ngã xuống hút một ngụm khí lạnh, “Tê —— đau! Thật là đau! Ách ừ —— ừ… Hắc a… Đau —— ách, ách —— “

“Uyên Uyên! Đó đều là ta! Bảy người kia đều là ta! Hài tử trong bụng ngươi chính là của ta!”

Đi đôi với với tiếng rống lớn quả quyết của hắn, là tiếng kêu đau cao vút liên miên của tiểu quận vương, “A —— a ———— ngươi nói… Ngươi nói gì?!”

Hàm răng tiểu quận vương run rẩy, con ngươi trong ngày thường nhu tình như nước hiện tại lại nhìn hết sức tàn bạo, thai bụng trĩu đến bẹn không ngừng run rẩy, sau một tiếng kêu rên thật dài, “Phụt…”, miệng sau huyệt vô cùng hồng hào mềm mại, đã ngậm một viên đầu thai không nhỏ, đem một vòng thịt nhăn xung quanh chống thật mỏng, gần như nửa trong suốt, đang không ngừng mấp máy.

“Ngươi nói gì!”

Tần Tư Uyên không biết từ đâu tới sức lực, kéo ống tay áo của Tề Vị Dương nắm chặt đến trắng bệch, mà Tề Vị Dương rất hiển nhiên cũng không nghĩ tới, một lời đơn giản của mình so với dược thúc sinh càng có tác dụng hơn, hài tử của bọn họ, bây giờ đang nhắm chặc hai mắt, khuôn mặt nhỏ bé non nớt bọc một lớp màng thai trắng tinh, nguy hiểm kẹt ở miệng huyệt chống đỡ sắp nứt ra kia.

Bộ dáng tiểu quận vương cắn răng nghiến lợi rất hiển nhiên là không được trả lời sẽ không thôi, trong lòng Tề Vị Dương run một cái, đưa tay bảo vệ miệng huyệt non mềm vô cùng yếu ớt của hắn, ống tay áo vô tình cọ đến ngọc hành đang ngẩng cao của thai phu, khiến hắn lại run run một cái, vẻ mặt thống khổ ưỡn bụng lớn trầm nặng về trước dùng sức, ngọc hành cũng ở trong không khí đáng thương lắc lư mấy cái.

“Ta nói! Ta nói!”

“Ngày đó ta uống nhiều rượu, liền nổi ý định trêu cợt, thay đổi y phục đi trêu chọc người khác, vốn là ta chỉ muốn vui đùa hù dọa một chút tiểu thái giám trong hoàng cung của các ngươi, vừa nhìn thấy ngươi, ta liền… Liền không dời được mắt… Sau đó liền… Liền không khống chế được…”

“Không —— khống —— chế —— được?” Tiểu quận vương cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ, sau huyệt căng trướng đau, ê ẩm tê tê lại dính ướt lầy lội, cực kỳ khó chịu, “Không khống chế được ngươi liền làm ta nhiều lần như vậy?”

Tiểu quận vương không có bị tức giận kích thích mà hồ đồ, “Không đúng! Ách, ngươi nói —— ngươi nói hoàng cung chúng ta? Ngươi là người nước khác? Không đúng! Tê, hô hô —— ngươi làm sao đi vào trong hoàng cung được!?”

“Ngoan ngoãn… Đừng nói chuyện…Ngươi vẫn đang sinh hài tử đó… Sinh xong hài tử ta cái gì đều nói cho ngươi có được hay không?”

Tề Vị Dương nhìn cái đầu thai tròn tròn của bảo bảo theo tâm tình kích động của cha thân ở miệng huyệt lắc lắc, nhiều lần suýt nữa rơi xuống, hoặc như là muốn theo tư thế tức phụ nhi định ngồi dậy đập đầu xuống giường, bị sợ hết hồn hết vía…

“Không được!” Tiểu quận vương nhìn chằm chằm hắn, trong mắt là tràn đầy phòng bị và địch ý, “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Bảo bổi thân ái của ta! Ta đương nhiên là tướng công của ngươi a! Ta thật sự không có định lừa gạt ngươi!” Tề Vị Dương lúng túng sờ mũi, “Chuyện của ta Thừa Táp đều biết… Nếu là ta bảo với ngươi, ta thật sự quên nói cho ngươi, ngươi tin không?”

“… Ừ —— a —— a a a —— Tề Vị Dương! Ta, ta không tha cho ngươi —— a —— “

Thật nhiều nước ối giúp bả vai mập đầy thịt của thai nhi trượt ra dễ hơn, dưới một tiếng rống giận của cha thân, thuận lợi chui ra từ thịt huyệt không ngừng co rút kia, bị một người phụ thân khác đỡ lấy, vỗ nhè nhẹ một cái lên sau lưng trắng nõn trơn nhẵn, lập tức “Oa ——” vang dội khóc lớn lên.

Bụng vẫn còn mềm mại hơi phồng lên, thật giống như mang thai bốn tháng, bây giờ Tề Vị Dương cực kỳ chột dạ, cũng không dám nhìn vào ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình của tức phụ nhi, bàn tay bao trùm trên bụng mềm mại vẫn hơi co rút, nhẹ nhàng xoa ấn xuống, trong một tiếng rên rỉ đè nén mang nức nở của tức phụ, giữa khe mông hơi tách đẩy ra một cục thịt to lớn, đó là cuống rốn của hài tử.

Máu đen cũng theo hắn xoa từ từ chảy ra hết, trái tim treo cao của Tề Vị Dương từ từ rơi xuống, hắn cẩn thận xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán của tiểu quận vương, lấy lòng, “Uyên Uyên… Ngươi nhìn ngươi cũng mệt chết rồi…”

“Nói! Nói không sót một chữ cho ta!”

“…”

Vì vậy tiểu quận vương đã biết, người mình vẫn cho là nam sủng, lại là Thất hoàng tử địch quốc, lấy thiện chiến làm tên, lại bởi vì trên chiến trường chưa bao giờ lộ mặt, luôn đeo một mặt nạ bằng ngọc, được xưng “Ngọc diện Diêm vương”.

Tại sao hắn lại xuất hiện ở hoàng cung cũng sẽ không khó đoán.

Vị ngồi trên long ỷ kia, đa nghi hay ganh ghét, lại không yêu thương máu mủ, không dùng lễ đối đãi hiền sĩ, sớm đã mất lòng dân, vì vậy Cố Thừa Táp đánh bạo giao hảo với hoàng tử địch quốc như vậy, nội tâm của Tần Tư Uyên, cũng không có chút kinh ngạc nào.

Náo loạn một ngày, tiểu Bảo bảo được lau chùi sạch sẽ bọc ở trong tã, để ở bên người hắn, trên người truyền tới mùi sữa thơm nhẹ, Tần Tư Uyên mệt muốn chết, trước khi mơ mơ màng màng ngủ mất, nghe giọng mơ hồ của Tề Vị Dương, “Uyên Uyên ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt. Ta biết ngươi ở đây không vui, ta mang ngươi đi, ta đi tranh cái vị trí kia ngươi làm hoàng hậu, có được hay không?”

Hừ, đồ huênh hoang, ai thèm.

Tiểu quận vương khinh thường cực kỳ, khóe miệng trong vô thức lại, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

(Hoàn phần 4)

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Truyện 4: Quận vương gả đến – Chương 16

Bình luận về bài viết này