Đăng trong Góc sinh tử văn thuần sinh, Tương phùng thu nguyệt mãn

Tương phùng thu nguyệt mãn – Chương 33: Muốn sinh!

Chương 33: Muốn sinh!

Edit: Sakura Trang

“Cũng không biết hài tử này biết mấy thứ đó từ đâu, mới tý tuổi, đã muốn dong ruổi xa trường, chiến trường nào phải nơi dễ dàng, nếu dễ đã không có cái gọi là ‘Nhất tướng công thành vạn cốt khô’, tương lai của nó phải làm sao đây?” Buổi chiều, Hàn Gia Hoa ngồi ở trên giường, sờ thai bụng trước người, vô cùng lo lắng cho ấu tử.

Bụng lớn hơn tám tháng treo trước người, khiến y không thể không tách hai chân ra, lúc này y đã vén áo trong lên, lộ ra thai bụng dựng thẳng tròn trịa, quần lót buộc lỏng treo ở đáy bụng, tìm kiếm vào bên trong, cảnh đẹp dưới thân xuyên thấu qua rừng rậm có thể thấy thấp thoáng. Đường Lực Mãn nuốt một ngụm nước bọt, cũng không nhìn y, chỉ đứng trước người y, hai tay không ngừng xoa vuốt trên bầu ngực căng trướng và bụng tròn trịa to lớn.

“Có lẽ Thực nhi chỉ là tính tình trẻ con, nó mới bảy tuổi, huống chi căn bản nó chưa từng luyện võ bao giờ, không biết luyện võ khổ sở ra sao, chờ khi nó thật sự học thì sẽ hiểu con đường này khó đi bao nhiêu. Nói không chừng đến lúc đó không cần ngươi lo âu, nó đã tự từ bỏ rồi!” Hàn Gia Hoa không đáp lời, y không lạc quan như Đường Lực Mãn, chẳng qua rất nhanh, động tác của Đường Lực Mãn khiến y không rảnh suy nghĩ thêm.

Đường Lực Mãn vừa nói vừa bôi dược cao lên trên thai bụng căng tròn của y, tránh cho thai nhi phát triển quá nhanh làm da trên bụng bị rạn. Hắn nhìn bụng lớn trắng nõn của Hàn Gia Hoa, tựa như một viên bánh trôi lớn trắng trẻo đáng yêu, càng cảm thấy mấy tháng này mình chăm sóc không uổng phí, kìm nén ở phía trên cắn nhẹ một cái, trêu chọc khiến Hàn Gia Hoa rên khẽ một tiếng.

“A ~ hô ~ Mãn ca… Ngươi!” Còn không chờ y nói xong, Đường Lực Mãn liền thuần thục xoa lên hai ngọn núi đầy đặn trước ngực y. “Ừ ~ đừng xoa… Trướng… Hừ ~ đau… Đau quá… A ~ a ~ a ~~” Theo Đường Lực Mãn xoa nắn, bầu ngực của Hàn Gia Hoa dần trở nên dựng thẳng, lại trướng lại đau, loại cảm giác này không ngừng kích thích giác quan của Hàn Gia Hoa, để cho y không kìm được rên rỉ thành tiếng.

Theo sữa tươi chảy ra liên tục, Hàn Gia Hoa càng kêu lớn tiếng hơn, ngay cả quần lót dưới thân cũng đã ẩm ướt, vốn là thông sữa bình thường lại đột nhiên tăng thêm tình dục. Mà tay Đường Lực Mãn đang xoa ấn, dần trở nên không đàng hoàng, từ xoa bầu ngực biến thành nắn bóp hai hồng quả trước ngực Hàn Gia Hoa, kích thích toàn thân Hàn Gia Hoa run rẩy.

“Hương vị sữa của A Hoa vẫn ngọt ngào như cũ này! Quầng vú dường như cũng lớn hơn, quả nhiên là sắp sinh, lớn hơn nhiều so với trước, không sợ nhi tử ta không có cơm ăn rồi!” Đường Lực Mãn trêu chọc khiến mặt Hàn Gia Hoa đỏ lên, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn nữa, nhưng thân thể lại rất thành thật nhích lại gần Đường Lực Mãn, dịch mật dưới thân cũng chảy ngày càng nhiều, tẩm ướt cả đệm giường.

Nhìn dáng vẻ động tình xinh đẹp của Hàn Gia Hoa, tất nhiên Đường Lực Mãn cũng sẽ không khách khí, hắn đặt người nằm lên giường, mình thì lấn người lên, ôm chặt người vào trong ngực, phân thân nóng bỏng cứng rắn của mình cũng cọ sát phía trên bắp đùi y, Hàn Gia Hoa có thể cảm giác rõ ràng thứ đó không ngừng đâm đâm lên bắp đùi, dần phồng lớn…

“Cẩn thận hài tử…” Hàn Gia Hoa chỉ nhỏ giọng dặn dò một câu liền thuận theo tự nhiên tách hai chân mình ra, lộ rõ nơi bí ẩn mê người đang khép mở.

Đường Lực Mãn đỏ mắt, trực tiếp đâm vật lớn của mình vào trong chỗ kín nhỏ bé kia, “A… Hừ…” Hàn Gia Hoa rên lên một tiếng, nhưng rất nhanh liền nuốt lấy vật lớn kia.

Trong lúc nhất thời, cảnh xuân khắp phòng…

Chỉ nhoáng cái, đã đến cuối tháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, vạn vật sinh trưởng, mà bụng của Hàn Gia Hoa, cũng đã đủ tháng, có thể sinh bất kỳ lúc nào.

Một tháng trước Đường Hằng Thực đã đi theo sư phụ dạy võ do Hàn Gia Hoa mời đến, cùng hắn học võ. Một tháng qua đi, hắn không chỉ không cảm thấy luyện võ là một chuyện cực khổ, ngược lại càng hứng thú bừng bừng. Có lẽ cảm thấy Hàn Gia Hoa nói đúng, tương lai cũng cần phải viết các loại tấu chương, không chịu khó học hành sẽ không đấu lại một đống văn thần kia, cho nên gần đây cũng có chút hứng thú với chuyện học hành.

Hàn Gia Hoa nửa là vui mừng nửa là ưu sầu nhìn nhi tử thay đổi từng chút. Cuộc sống nơi viện nhỏ Đường gia luôn rất yên bình, phần yên bình này một mực kéo dài đến hôm nay ngày hai mươi tám tháng ba.

Sáng sớm ngày hôm nay, ăn sáng xong Hàn Gia Hoa theo thường lệ cùng Đường Lực Mãn đi tản bộ trong sân, y đỡ bụng trầm nặng nói, “Mãn ca, bụng ta hai ngày gần đây ngày càng tụt thấp, sợ là sẽ sinh sản trong nay mai thôi, ngươi vẫn nên nhân lúc ta chưa có dấu hiệu gì, nhanh chóng đưa hàng hoá đi đi!”

Gần đây Đường Lực Mãn nhận điêu khắc một vật trưng bày lớn, cần phải đưa đến Hộ Quốc tự ở ngoại thành, đi phải mất cả một ngày, kỳ hạn công trình trong vòng hai ngày này, Hàn Gia Hoa sợ hắn không đuổi kịp lúc mình sinh sản, liền thúc giục hắn nhân lúc bụng chưa có dấu hiệu gì nhanh chóng mang đi giao. Đường Lực Mãn nghĩ, cũng cảm thấy Hàn Gia Hoa nói đúng, sau khi tản bộ với y xong liền đi ra ngoài.

Sau khi Hàn Gia Hoa tiễn người ra khỏi cổng liền chống sau lưng đi chậm về viện của mình, cũng không có chuyện gì làm, liền ngồi tựa trên giường xem sách, rồi nghỉ ngơi một chút. Giờ trưa lúc đang ăn cơm bỗng nhiên xuất hiện cơn đau bụng nhẹ, Hàn Gia Hoa để đũa xuống, hơi nhíu mày, đỡ bụng nói: “Hít… Ách… Hô… Hô… Tiểu quỷ nhà con, chờ một chút, chờ phụ thân con trở lại hẵng chui ra, ừ… Hừ… Mình cha sợ không sinh được!”

Cũng may thời gian đau bụng cũng kéo dài không lâu, Hàn Gia Hoa phỏng đoán mình sắp đến ngày sinh, cố gắng ăn thêm chút nữa, lại đi lại hai vòng trong phòng liền ngủ trưa. “Ư… Hừ… Hô… Hô…” Ngủ không bao lâu, Hàn Gia Hoa liền bị một cơn đau bụng đánh thức, y chống tay ngồi ở trên giường đỡ bụng thở dốc mấy tiếng, “Phù… Phù… Con hài tử này, thật là không biết chọn thời điểm ra đời mà! Không được, bây giờ không được đâu! Chờ một chút, chờ một chút…”

Eo của y bị bụng lớn trĩu nặng kéo đến phát đau, cũng không nằm được, liền đứng dậy khỏi giường chuyển vòng trong phòng. “Ách… Hừ… Con hài tử này, sao lại cứ căn lúc phụ thân con không ở nhà mới muốn đi ra vậy! Hô… Hô… A…” Y không ngừng đấm sau eo đau nhức, lúc lại nâng thai bụng trầm nặng lên, bước đi rất khó khăn.

Trong quá trình y đi đi lại lại, hài tử đã vào chậu từ lâu đang xuống ngày càng thấp hơn, đi vào trong sinh đạo đến gần sinh miệng, Hàn Gia Hoa cảm thấy hông đau nhức vô cùng, hai chân giang ra càng ngày càng rộng, lúc đang chuẩn bị trở về trên giường nghỉ ngơi, Hàn Tam Kiều ở ngoài gõ cửa. Hiện tại hắn là đại quản gia của Đường phủ, thân thể mình bất tiện, nếu không có chuyện gì quan trọng hắn cũng sẽ không đến quấy rầy.

“Sao vậy? Là có chuyện gì quan trọng sao?”

“Lão gia, ngũ thiếu gia về…”

“Thực nhi? Lúc này không phải nó nên ở học đường hay sao? Sao lại về, ai đưa nó về? Là xảy ra chuyện gì sao?” Trong lòng Hàn Gia Hoa có chút lo lắng, chẳng lẽ hài tử này lại gây hoạ gì ư?

“Hồi lão gia, là tiên sinh dẫn ngũ thiếu gia về, lúc này tiên sinh cùng ngũ thiếu gia đang ở sảnh lớn tiền viện chờ người, nói là có lời muốn nói với lão gia.”

Hàn Gia Hoa thở dài, y cũng đoán được phần nào lý do tiên sinh tới nhà, chống eo mở rộng chân, đi chậm đến sảnh lớn ở tiền viện. Sau khi trò chuyện xong, Hàn Gia Hoa tự mình đưa tiên sinh đến ngoài cửa.

Quả nhiên, tiên sinh nói mặc dù trước kia thỉnh thoảng Đường Hằng Thực cũng có mâu thuẫn với bạn cùng trường, nhưng rất ít động chân tay, nhưng gần đây hắn thường xuyên dùng vũ lực vì những chuyện nhỏ nhặt với bạn cùng trường trong tư thục, Đường Hằng Thực ỷ vào gần đây mình đang luyện võ, mới mấy ngày liền đánh khắp tư thục không địch thủ, đã khiến cha của các hài tử khác không hài lòng, lần này tiên sinh tới là hy vọng y có thể quản thúc nghiêm ngặt hơn.

Hai cha con đi trở về hậu viện, ở trong viện, Hàn Gia Hoa mở rộng chân ra, chống eo ngồi xổm ở trước mặt Đường Hằng Thực, đối diện với hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói nghiêm túc: “Thực nhi, nói cho cha, con học võ là vì điều gì?”

Đường Hằng Thực quật cường không đáp lời.

“A…” Không biết có phải bởi vì tư thế ngồi xổm hay không, Hàn Gia Hoa cảm thấy dường như hài tử lại xuống thêm chút nữa, y thẳng eo, cố gắng ưỡn bụng về trước, “Thực nhi, tuổi con còn nhỏ, có mấy lời con có thể không quá hiểu, nhưng cha muốn con nhớ, người có lý không cần to tiếng, càng không cần dùng đến quyền cước để chứng tỏ!”

“Cha và phụ thân cho con học võ, là bởi vì con nói muốn làm Đại tướng quân nổi danh thiên hạ, nhưng mà Thực nhi, cho dù trong tình cảnh ra sao, Đại tướng quân sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, càng sẽ không ỷ vào vũ lực để bắt người khác cúi đầu trước mình, biết không? Nếu con cảm thấy không thích không khí ở trường tư thục này, cha sẽ bảo đại ca con đổi trường tư thục khác cho con, được không?”

Đường Hằng Thực giương mắt nhìn y: “Cha, có phải cha cảm thấy con chỉ biết gây rắc rối phải không? Không thích con, càng thích đại ca, tam ca mấy người họ hơn, còn có đệ đệ chưa ra đời nữa?”

“Sao có thể chứ? Tại sao Thực nhi lại nghĩ như vậy? Năm đó con là đứa con mà cha trăm ngàn cay đắng mới sinh ra được, sao cha có thể ghét Thực nhi được? Huống chi trước khi cha chưa mang thai đệ đệ, Thực nhi vẫn là người nhỏ nhất trong nhà, cha và phụ thân, còn có các ca ca cũng sẽ thiên vị thương yêu con hơn, nào có chuyện thích ca ca đệ đệ hơn con được?”

“Vậy tại sao chưa hỏi con, đã bảo con ỷ mạnh hiếp yếu, còn muốn đại ca đổi trường học cho con nữa?”

“Ách… Hô… Hô…” Hàn Gia Hoa ngồi xổm đã khá lâu rồi, bào thai trong bụng bắt đầu động không ngừng, đau đến y đổ đầy mồ hôi lạnh. Nghe câu hỏi của Đường Hằng Thực, vẫn rất có kiên nhẫn, vuốt đỉnh đầu hắn, nói ôn hoà: “Cha biết, là bởi vì những người đó nói xấu cha Thực nhi mới đánh bọn họ… Hừ… A… Nhưng cha không hy vọng Thực nhi trở thành một người thô lỗ chỉ biết dùng vũ lực… Hô… Muốn, muốn giải quyết vấn đề chúng ta còn có rất nhiều biện pháp… Hô… A!”

Đường Hằng Thực vẫn cảm thấy rất tủi thân, rõ ràng người làm sai trước là bọn họ, tại sao từng người lại tựa như người bị hại, coi như mình không sai chút nào, không đánh bọn họ, sao bọn họ chịu nhận sai được! Càng nghĩ càng giận, hắn liền giơ tay, hất tay Hàn Gia Hoa đang sờ trên đỉnh đầu mình ra, không nghĩ khiến trọng tâm Hàn Gia Hoa không vững, lập tức ngã xuống đất, y không kìm được kêu lên.

Thai bụng vốn đang đau âm ỉ bởi vì cú ngã ngồi trên đất vừa rồi lập tức trở nên cứng rắn như sắt, đau bụng cũng càng ngày càng mãnh liệt, khiến y không nhịn được ưỡn bụng dùng sức. Hiện tượng này khiến Hàn Gia Hoa có một dự cảm xấu, “A —— ách —— bụng mình… Không thể… Ô a —— bụng đau quá… Không thể là bây giờ… Mãn ca… Ừ —— a ——!”

Đáng tiếc đau đớn sinh sản không cho y bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi nào, dưới sự hối thúc của trận sinh đau ngày càng mãnh liệt, Hàn Gia Hoa không ngừng gào thét dùng sức đẩy rặn, rất nhanh, “Phụt” một tiếng, nước ối cũng theo đó bị vỡ!

Đường Hằng Thực đứng ở bên cạnh hoàn toàn luống cuống, bởi vì mình chỉ hất nhẹ thôi, cha liền ngã ngồi dưới đất, nhìn cha đau đớn gào thét dùng sức, hắn liền vội vàng bước lên, đỡ lấy y: “Cha, cha sao rồi, đều là do Thực nhi không tốt, đều là Thực nhi sai, con sẽ thay đổi, cha đừng có sao mà! Cha!”

“Hô… Hô… Không phải lỗi của Thực nhi… Hô —— A —— Ừ —— là đệ đệ muốn đi ra… Hô… Hô… Thực nhi giúp cha đi tìm người đến được không…” Hàn Gia Hoa giải thích đứt quãng với Đường Hằng Thực, cũng bảo hắn đi gọi người đến giúp đỡ.

Bình luận về bài viết này