Đăng trong Góc sinh tử nữ công nữ tôn, Ký sự về vương triều của Nữ đế

Ký sự về vương triều của Nữ đế – Phiên ngoại 2

Phiên ngoại 2: Đầy đầu thai về lại

Edit: Sakura Trang

Nữ đế đỡ Giang Hoa tăng nhanh tốc độ, muốn về doanh trướng thật nhanh, nhưng đi chưa được mấy bước Giang Hoa liền đè bụng phát ra một tiếng kêu thống khổ “A a…”

Nước ấm chảy tí tách dọc theo bắp đùi Giang Hoa, hắn vậy mà lại vỡ ối trong lúc này, từ lúc xuất hiện cơn đau cho đến khi vỡ ối chưa đến một khắc đồng hồ, Giang Hoa thầm than mình lại cấp sinh rồi.

Nữ đế nhìn Giang Hoa đau đớn tựa vào trong ngực mình vô cùng lo âu, “Ca ca, để muội ôm huynh trở về nhé!”

Giang Hoa đè bụng lớn đang co thắt mạnh gật đầu, trong bãi săn quá nguy hiểm, hắn phải quay về doanh trướng ngay lập tức để sinh hạ hài tử.

Nữ đế ôm ngang Giang Hoa lên, dưới chân như mang gió bước đi nhanh, cung lui trong bụng Giang Hoa đến vừa nhanh vừa vội, lúc này bụng cứng rắn như đá tảng đã co bóp bên trong, đẩy nặn thai nhi trượt vào sinh đạo.

Nữ đế không biết thai nhi trong bụng Giang Hoa đang giãy giụa muốn đi ra, vẫn ôm chặt hai chân hắn, hai chân chụm lại, thai nhi muốn ra không cửa, chỉ có thể không ngừng thúc vào sinh miệng đã mở lớn kia.

“Ách a…” Giang Hoa siết chặt vải y phục cạnh bụng, tóc đen ướt đẫm, hắn đau đến toàn thân run rẩy nhưng lại không bảo Nữ đế buông tay, hắn nghĩ mình mới vỡ ối, chờ đến lúc về rồi sinh cũng không sao.

Chẳng qua máu chảy ở dưới thân hắn, quanh co rải dọc theo đường đi, mùi máu tanh dễ đưa đến thú dữ nhất, trong lúc Giang Hoa đang đắm chìm trong sinh đau, liền nghe thấy Nữ đế lo lắng hô lên một tiếng, “Nguy rồi!”

Hắn còn chưa kịp phản ứng, liền bị Nữ đế để dựa vào một góc cây ở bên cạnh, đến khi giương mắt nhìn đã thấy Nữ đế đang vật lộn với một con hổ, “A a a… Phán nhi…”

Phụt một tiếng đầu thai bị đẩy ra khỏi sinh miệng, quần dưới thân bị đầu thai nhi chống gồ lên, lộ ra một vòng tròn rõ ràng, Giang Hoa ngửa đầu phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, “Ách a…”

Bên này Nữ đế triền đấu với mãnh hổ, thỉnh thoảng còn phải phân ra ánh mắt quan sát Giang Hoa bên kia, lúc quét đến vòng tròn liên tục bị đẩy ra giữa hai đùi, nàng vì phân tâm lo lắng mà bị hổ đập trúng một cái.

“Phụt…” Nữ đế bị đập trúng ngực đau nhói, phun ra một ngụm máu, mắt thấy mãnh hổ ép tới gần, Nữ đế nắm chặt đao trong tay chuẩn bị liều chết đánh một trận với nó.

Mà Giang Hoa ở cách đó không xa thấy tiểu muội bị thương, doạ sợ chợt thoát lực, đầu thai kẹt ở giữa chân lại thụt về chút, hắn không biết lấy sức lực từ đâu đỡ lấy đầu thai giữa hai chân run rẩy đứng lên.

Nữ đế còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Giang Hoa kêu lên một tiếng, tay dùng sức bám chặt lên sau lưng mãnh hổ, thai bụng tròn trịa trước người ép lên lưng nó, gần như sắp bị đè đến bằng.

Nữ đế nôn nóng hô to: “Xuống nhanh, nguy hiểm lắm!”

Lần này Giang Hoa không nghe lời Nữ đế, mà là liên tục đấm từng quyền xuống, mãnh hổ bị đau nhảy mạnh lên xuống, thai bụng cứng rắn tròn trịa của Giang Hoa bị va đập mạnh, đầu thai giữa hai đùi dưới tác dụng của ngoại lực rốt cuộc cũng đã ra hoàn toàn.

Trong đầu Nữ đế nghĩ nếu mãnh hổ không chết, sợ là Giang Hoa cũng không xuống được, chỉ đành phải ở phía dưới phối hợp với Giang Hoa cầm đao đâm không ngừng lên người súc sinh này, theo vết thương trên người mãnh hổ càng ngày càng nhiều, nó càng trở nên hung hãn, nhiều lần Giang Hoa cảm thấy thai nhi trong bụng mình sẽ bị hất văng ra mất, may mắn hắn vẫn chưa cởi quần, hiện tại mặc dù đầu thai đã ra, nhưng lại bị quần chặn lại, không thể xuống hoàn toàn.

“Gràooooo….” Kèm theo một tiếng rống giận, mãnh hổ tựa như hồi quang phản chiếu* nhảy mạnh về trước, Giang Hoa bị lực lớn này hất mạnh lên, sau đó đập mạnh xuống.

*Hồi quang phản chiếu là một từ Hán Việt (tiếng Trung: 迴光返照/ Huíguāngfǎnzhào), sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye),[1] vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời

“A a a… Không… Hài tử…” Lúc rơi xuống đúng lúc hắn đang ngồi thẳng trên lưng hổ, độ cong tròn trịa giữa hai đùi kia bị cú ngồi này đẩy trở lại sinh đạo, trong bụng Giang Hoa đau gần như muốn nổ tung.

Nữ đế bị tiếng kêu đau thê thảm của Giang Hoa doạ sợ, dưới tay phát lực đâm sâu lưỡi đao sắc bén vào trong cổ con hổ, hổ phát ra một tiếng rống giận hất văng Giang Hoa ra, rồi mất sức ngã lên đất.

Nữ đế ném lưỡi đao sắc bén xuống, hai tay đỡ vững Giang Hoa vào trong ngực mình, “Ách a… Phán nhi… Đi ra… Hài từ… Hài tử của chúng ta.”

Kèm theo tiếng kêu đau cao vút, vòng tròn giữa hai đùi rốt cuộc lại xuất hiện, Nữ đế vội vàng cởi quần Giang Hoa ra, thò tay vào giữa hai đùi Giang Hoa, quả nhiên chạm đến đầu thai ấm áp.

“Ca ca, đầu đã ra rồi, chúng ta lại có một thêm một hài tử.” Nữ đế mừng rỡ khích lệ bên tai Giang Hoa, nghe lời của muội muội, lập tức Giang Hoa lại cảm thấy có động lực vô hạn, tích góp sức lực ưỡn eo dùng sức đẩy mạnh xuống.

Cùng với nước ối phun ra ngoài, thai nhi thuận lợi rơi lên tay Nữ đế, Nữ đế xé y phục ra gói kỹ anh hài đang oa oa khóc lớn, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Giang Hoa, “Ca ca, huynh phải chịu khổ rồi, là một nam hài.”

Bình luận về bài viết này