Chương 8: Kẹp theo đầu nhỏ xuống giường
Edit: Sakura Trang
Cardiff thấy tình huống dưới thân Bruch liền sợ hãi, vội vàng đến gần.
“Sao rồi…”
Bruch đỡ đầu thai, ngẩng đầu nhìn về phía Cardiff nhoẻn miệng cười, “Bị doạ…”
“Sắp xếp xong xuôi cho mấy đứa nhỏ rồi hả?…” Bruch đau ngửa ra sau thở gấp hỏi.
“Anh yên tâm, đã giao cho người hầu lo rồi.” Cardiff cầm lấy tấm đệm được khử trùng khác lót ở dưới người Bruch, lại cầm miếng vải sạch lau sản miệng bị rách ra của Bruch.
“Có đau lắm không…?” Cardiff nhìn máu chảy trên đệm thấy rất đau lòng.
“Hô… Không đau…” Bruch động động, muốn đứng dậy.
“Đỡ anh dậy đi…” Bruch chống eo giãy giụa thân thể vươn tay về phía Cardiff.
“Anh định làm gì…” Cardiff có chút tức giận, tình huống đến vậy mà người nọ còn muốn giày vò nữa.
Bruch chống tay quỳ dậy, định bước xuống giường. Anh ôm lấy Cardiff, ở trong ngực cậu cọ xát như chú chó lớn.
“Đau eo…”
Cardiff lập tức thấy đau lòng, vuốt ve thái dương ướt mồ hôi của Bruch, tất nhiên mọi thứ đều nghe theo anh.
Người đàn ông trước mắt cũng không còn trẻ, anh đã đẻ cho mình ba đứa con, chẳng mấy chốc sẽ đẻ đứa thứ tư.
Bruch được Cardiff đỡ vững, anh bước đi khó khăn, đỡ bụng trĩu nặng, cùng với đầu đứa bé đang kẹp ở giữa hai chân, dịch bước đến phía trước cửa sổ.
Cardiff có chút kinh hãi: “Bruch, anh định làm gì? …”
Cuối cùng đã tới bên cửa sổ, Bruch chống tay trên bệ cửa sổ, hơi cúi người, vểnh mông lên, Cardiff ngồi xổm phía sau anh che chở cái đầu nhỏ yếu ớt.
“Trời sáng nhanh quá…” Bruch kéo rèm cửa sổ vừa dầy vừa nặng ra, cảm thụ cơn gò lại đến, thở ra một hơi thật dài.
“Đúng vậy, đã kéo dài thời gian rất lâu rồi, Bruch em rất lo cho anh, còn cả cục cưng nữa, anh sắp cạn kiệt thể lực rồi. Chúng ta nhanh lên một chút được không? Anh phối hợp chút đi…” Cardiff có chút hoảng hốt, vỗ nhẹ lên bắp đùi hơi cong của Bruch, ngẩng đầu lo lắng nói.
Bruch nhịn đau cúi đầu cười: “Baby, em biết mà, anh thích chết dáng vẻ như vậy của em…” Nếu như không phải hiện tại anh hành động bất tiện, nhất định anh sẽ lập tức ôm chặt người vào trong ngực gặm cắn.
“Ư — hô…” Cardiff ngồi xổm đằng sau gạt gạt quanh cái đầu nhỏ đang bị kẹt chặt, thêm nữa một cơn co thắt lại đến, Bruch đau đến run lên.