Chương 12: Phương pháp duyên sinh
Edit: Sakura Trang
“Ụa… Ụa…”
Sáng sớm, chân trời vẫn còn còn phủ một lớp sương mù, Cố Nam Y mới vừa thức dậy liền đỡ thân hoè thụ nôn không ngừng.
Dạ dày co rút cuộn trào, trong bụng khó chịu vô cùng. Cố Nam Y che bụng hơi nhô lên, trong mắt ướt át.
Thịnh Cảnh Đình đã đi gần nửa tháng rồi, hiện cũng không biết ra sao.
Đang suy nghĩ sau lưng đột nhiên được người xoa, xoay người thấy Tô Mạc Ly đưa một cốc nước đến trước mặt y.
“Rất khó chịu đúng chứ.”
Cố Nam Y nhận lấy nước súc miệng, một tay che bụng hơi nhíu mày.
“Mỗi ngày đều phải chịu tội mấy lần, cũng thói quen.”
Tô Mạc Ly đỡ cánh tay Cố Nam Y, nhỏ giọng mở miệng: “Ngươi cứ an tâm nuôi thai đi, thời gian này đi theo ngươi ta cũng học được không ít điều, chuyện gì có thể chia sẻ bớt giúp ngươi thì cứ để chúng ta làm.”
Cố Nam Y lắc đầu: “Hiện tại bụng vẫn chưa to, đợi tháng lớn, sợ là sẽ phải làm phiền mọi người rồi.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, liền thấy Nguyên Bảo chạy từ xa đến.
“Cố đại phu! Có một vị phu nhân đến y quán, họ Mạnh tên Ngọc, nói là có chuyện muốn cầu người.”
Cố Nam Y đến tiền đường, chỉ thấy có một vị phu nhân mặc áo bào trắng ngồi trên ghế gỗ, phu nhân kia nhìn cũng không giống như gia đình phú quý gì, thai bụng trĩu nặng giữa hai chân, có vẻ như sắp sinh.
“Đã sớm nghe nói về y thuật của Cố đại phu, giỏi về chuyện sinh sản của khôn trạch, hôm nay đặc biệt đến nhờ người giúp đỡ.”
“Có chuyện gì?”
Mạnh Ngọc khẽ vuốt ve bụng nói: “Mùng tám tháng sau là ngày hoàng đạo, ta muốn hài tử này sinh vào ngày đó.”
Cố Nam Y nhíu mày, có chút khó hiểu: “Đến mùng tám còn nửa tháng nữa, thân thể này của ngươi nhìn cũng sắp sinh trong một hai ngày đây thôi.”
“Cho nên mới nhờ Cố đại phu giúp đỡ một phen.”
“Thai đủ ngày sinh ra là quy luật tự nhiên, vì chuyện không thiết thực bực này mà cưỡng ép duyên sinh, chẳng những nguy hiểm cho tính mạng của bào thai trong bụng, ngay cả mẫu thể cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Hai tay Mạnh Ngọc chống sau eo, kéo theo thân thể nặng nề đứng lên.
“Nhưng lời người nói ta cũng đã cân nhắc qua, chẳng qua ta và phu quân là họ hàng gần, trước đó đã sinh hai hài tử đều có tật trong người, có vị lão đạo xem qua, nói nếu hài tử trong bụng này chào đời vào mùng tám tháng sau, có thể được trời cao che chở, van cầu người, giúp ta đi mà.”
Cố Nam Y cảm thấy lời giải thích như vậy hoang đường vô cùng, nhưng cũng biết người trước mặt không nghe vào lời mình nói, nhất thời trong lòng có chút đắn đo.
“Ách…”
Mạnh Ngọc đột nhiên ôm bụng cúi người xuống, trên mặt hiện vẻ đau đớn.
Cố Nam Y vội vàng bảo tiểu thị đỡ người lên giường.
“Ách… Bụng… Đau quá…”
Cố Nam Y kéo cổ tay kia qua bắt mạch.
“Mạch tượng sắp sinh, nên chuẩn bị nhanh chóng sinh đi.”
Người trên giường cầm tay y, khẩn cầu: “Cố đại phu… Hô… Cầu người… Giúp ta giữ thai… Để nó… Ách… Đợi thêm nửa tháng nữa…”
“Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Thai nhi ở trong bụng sẽ tiếp tục phát triển, đến thời điểm sinh sẽ hơi to, sinh khó hơn anh hài bình thường nhiều.”
“Ách ừ… Ta muốn thử xem sao…”
Cố Nam Y thở dài, viết phương thuốc để tiểu thị đi sắc, cầm ngân châm ra đâm lên huyệt trên chân, lại vén áo y lên, lộ ra thai bụng.
Hai tay che ở đáy bụng, ép đẩy lên trên, nơi bụng lập tức đổi hình, dường như còn thấp thoáng nhìn thấy hình dáng thai nhi.
Hai tay người trên giường nắm chặt ra giường dưới người, không nhịn được phát ra kêu đau.
“Ách… Đau a…”
“Nếu không nhịn được, bây giờ dừng tay vẫn còn kịp.”
“Ta có thể nhịn… Hô ách…”
Cố Nam Y thở dài, lại bắt đầu động tác trên tay.
Sau một hồi bận rộn, người trên giường uống thuốc xong cũng mơ màng thiếp đi.
Tiểu thị khó hiểu hỏi: “Vì sao Cố đại phu lại đồng ý duyên sinh cho y, chuyện này không phải chuyện đùa, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện gì, đây không phải là bỗng dưng rước lấy họa hay sao?”
“Ta thấy ý y đã quyết, nếu ta không giúp chắc chắn y cũng sẽ đến y quán khác, chuyện quan trọng trước mắt, là làm thế mới có thể bảo đảm an toàn cho cả hài tử và người lớn.”
Giờ tiểu thị mới hiểu, y thuật của Cố Nam Y ở kinh thành đã thuộc dạng giỏi, nếu đi tìm người khác còn không bằng ở Bảo Sinh đường sẽ an toàn hơn.
“Cố đại phu, người thật là y giả nhân tâm.”
Cố Nam Y thu dọn đơn giản, nói: “Đưa đi Đinh Hương uyển đi, dặn người sắc thuốc đưa qua đó ngày ba lần.”
“Vâng”
Cố Nam Y vừa mới tới hậu viện, đã nhìn thấy một bóng người ngồi bên cạnh chậu hoa, cả người đang run rẩy, đến gần nhìn, thì ra là Tô Mạc Ly.
“Mạc Ly?”
Thấy người không đáp lại, Cố Nam Y ngồi xổm xuống, một tay khoác lên bả vai y, mới từ mặt bên nhìn thấy Tô Mạc Ly đang cắn chặt môi, mắt cũng nhắm chặt, hai tay đè mạnh trên bụng.
“Ách…”
“Sao vậy?”
“Bụng… Ách… Rất đau…”
Thấy người đau không nói thành lời, Cố Nam Y vội vàng gọi người đỡ Tô Mạc Ly vào trong phòng.
Sau khi chẩn mạch liền bảo người đi sắc thuốc, giúp giảm bớt thống khổ cho Tô Mạc Ly, lại ghim châm cho y.
“Khá hơn chút nào không?”
Sắc mặt Tô Mạc Ly tái nhợt, khẽ gật đầu: “Cám ơn ngươi… Nam Y… Lại vừa cứu ta một mạng.”
Mày Cố Nam Y vẫn nhíu chặt, mở miệng nói: “Lần trước sinh sản, để lại gốc bệnh, ngày sau sợ là cũng khó mà chữa khỏi hoàn toàn.”
Tô Mạc Ly cầm tay y, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trắng bệch, “Không sao… Trời cao để lại cho ta một cái mạng, đã là rủ lòng thương xót rồi.”