Chương 8: Không được sinh
Edit: Sakura Trang
Phân thân nóng bỏng to lớn ra vào qua lại, khiến sinh đạo sắp sinh vô cùng nhạy cảm bị cọ sát đến đau, hai tay Tô Mạc Ly nắm chặt mép gối, đã đau đến đổ đầy mồ hôi.
“Ách… Dừng lại… Thịnh Cảnh Thiệu… Hô…”
Thịnh Cảnh Thiệu ôm người lên, cánh tay vừa vặn vòng giữa thai bụng, Tô Mạc Ly đau không nói lên lời, nắm chặt y phục của hắn kêu lên: “A! Buông tay… Buông tay…”
Thịnh Cảnh Thiệu ôm dựng người dậy cắm vào từ phía sau, hai chân y vòng bên người mình lên lên xuống xuống.
Tô Mạc Ly thống khổ giãy giụa, trong bụng đau đớn co thắt không ngừng, dưới thân bị chà đạp không biết so với sinh đau thì cái nào càng hơn một bậc.
“Đừng mà… Cầu ngươi… Cầu ngươi… Hô…”
Thịnh Cảnh Thiệu lạnh mặt, lực đạo trên tay lại siết chặt, ghì trên bụng sắp sinh kia.
“Còn lộn xộn nữa, bổn vương khiến cho hài tử này chết bên trong luôn.”
Dưới thân lập tức trào ra ẩm ướt, không ngừng có máu chảy xuống.
Đầu Tô Mạc Ly đầy mồ hôi lạnh, áo ngoài khoác lỏng trên người, cắn chặt môi.
“Ách… Ừ a…”
Thấy người không giãy nữa, lúc này Thịnh Cảnh Thiệu mới tiếp tục động tác.
Trong bụng co thắt mạnh, hài tử giùng giằng chui xuống, Tô Mạc Ly không để ý tới phân thân của Thịnh Cảnh Thiệu vẫn đang ở trong thân thể mình, hai tay siết vạt áo liền bắt đầu dùng sức.
“Ách ừ ——” Quy đầu đột nhiên tiếp xúc với thứ gì đó cứng rắn, Thịnh Cảnh Thiệu cau mày lại, ưỡn eo đâm đâm, nhưng lại khiến người trong ngực ngửa cố kêu rên.
“A! Đừng mà! Đừng mà…”
Thịnh Cảnh Thiệu nhíu mày, bóp cằm y nói: “Là thứ gì?”
Nước mắt không ngừng trào ra, Tô Mạc Ly thở hổn hển mở miệng: “Hài tử… Hô… Là hài tử…”
Vừa dứt lời đã thấy Tô Mạc Ly hơi mở hai chân ra, nhíu chặt mày hai tay nắm chặt cánh tay hắn dùng sức đẩy xuống.
“Ừ ừ —— a ——”
Thứ cứng rắn kia lại bị đẩy nặn xuống, chạm đến quy đầu của hắn, Thịnh Cảnh Thiệu giữ lấy hai chân kia, cưỡng chế khép nó lại.
“Bổn vương không để cho ngươi sinh, ai cho phép ngươi dùng sức.”
“A…”
Hai chân bị cưỡng ép khép lại, dường như hài tử bị dồn ép nên thụt lại mấy phần, trong bụng trào lên đau đớn ngất trời, Tô Mạc Ly đau đến hít một hơi khí lạnh, hai tròng mắt tràn đầy nước mắt.
“Ân oán của ta và ngươi… Hô… Không liên quan đến hài tử… Ta muốn sinh… Cầu ngươi… Ách hô… Để cho ta sinh nó ra…”
Thịnh Cảnh Thiệu nhìn y, sắc mặt âm lãnh vô cùng, lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Bổn vương nói, không được.”
Vật kia lại đâm vào trong sinh đạo, tìm kiếm vị trí của đầu thai, tìm thấy liền thúc mạnh vào trong.
“A, a a…”
Tô Mạc Ly đau đến thất thanh hét to, khiến người nghe khó chịu vô cùng.
“Vương gia, Nhị điện hạ tới.”
Nghe câu này, Thịnh Cảnh Thiệu mới đứng dậy rút phân thân của mình ra, lại thuận tay cầm một đai lưng trói hai chân Tô Mạc Ly lại.
“Bổn vương nói, không cho sinh, nếu thật sự có thứ gì chui ra, cũng đừng trách bổn vương không khách khí.”
Tô Mạc Ly ôm bụng, mồ hôi lạnh phủ đầy tóc mai khiến sợi tóc dính sát vào trên mặt, đầu ngón tay trắng xanh nắm chặt y phục trên người, môi bị cắn sắp ứa ra máu đỏ tươi.
Hai chân bị trói khó chịu cuộn lại, bị đầu thai chống căng muốn mở rộng ra, nhưng bất kể dùng bao lớn sức lực, cũng không tránh thoát được sợi dây bị Thịnh Cảnh Thiệu buộc chặt.
Tô Mạc Ly thống khổ thở hổn hển, mở miệng hô: “Người đâu… Hô… Người đâu… Hô a…”
Hạ nhân lên tiếng đáp lại đến gần, thấy người đang giãy giụa trên giường liền quỳ xuống.
“Giúp ta… Hô ách… Ta muốn sinh… Giúp ta với…”
Tô Mạc Ly nghiêng người sang, giơ một tay ướt mồ hôi ra, trong con ngươi tràn đầy khẩn cầu. Nhưng thị nữ lại lắc đầu, trong mắt trào ra nước mắt.
“Công tử… Điện hạ lệnh không cho người sinh… Nô tì không dám chống lại mệnh lệnh…”
Trong bụng lại truyền đến một trận co thắt mạnh, đầu thai theo lực bị đẩy xuống không ít, dưới thân trào dâng cảm giác ngộp trướng mãnh liệt, Tô Mạc Ly không chịu nổi thêm nữa chống người dậy tựa vào đầu giường, hai tay ôm chân giơ lên cao, cố gắng muốn để lộ sinh miệng đang sinh sản ra.
“Ừ —— ách ừ ——” Hai chân bị trói cố gắng đấu tranh muốn tránh thoát trói buộc, nhưng cũng chỉ căng ra được một lỗ nhỏ.
“A… A ách…”
Thị nữ nhìn cũng không đành lòng, nhưng ở bên cạnh lại không giúp được gì.
Tô Mạc Ly giơ cao chân, hai tay đẩy ép bụng trước người, trán nổi gân xanh.
“Ách ừ ừ —— ừ ——”
Dưới thân bị vật to lớn lấp đầy, Tô Mạc Ly nhíu chặt chân mày, hai chân không kìm được muốn mở ra, nhưng cố gắng thế nào cũng là uổng phí sức lực.
“Hô… Hô…” Khóe mắt trào ra nước mắt, hai tay vòng qua đùi tìm kiếm vào trong, mò tới sinh miệng của mình, tách sang hai bên.
“A —— a ách ——”
Tiếng rên rỉ thống khổ vang vọng trong điện, thị nữ đứng trực ngoài cửa điện nghe cũng không chịu nổi cúi thấp đầu xuống.
Vùng vẫy nửa giờ, chỉ thấy trong khe hở giữa hai chân của người trên giường như ẩn như hiện một thứ gì đó màu đen, Tô Mạc Ly ngã liệt lên giường, sợi tóc xốc xếch tán loạn, cần cổ phủ đầy mồ hôi.
Hai chân bị trói, cho dù hài tử thò đầu cũng không sinh được, nếu Thịnh Cảnh Thiệu không quay lại, sợ là y sẽ kẹp lấy hài tử dưới thân cho đến chết ngạt.
P/s: Cặp TCĐ và CNY ngọt ngào bao nhiêu thì đôi này quằn quại bấy nhiêu
Bộ này đúng hợp gu, ngồi edit nhiều mà cũng không thấy chán, kiểu là nhiều cp, mỗi cp sẽ có một câu chuyện riêng, nội dung đa dạng, ngọt ngược có đủ, kiểu nhân vật nào cũng có, cảnh sinh thì trải dài liên tục, đọc bao phê :))
Bạn phải đăng nhập để bình luận.